Z Nhật Ký Sự Kiện
Chương 51: Chương 51
Thẩm Hàn Lạc mở cửa xe cho Doãn Tỉ Nguyệt ngồi vào rồi mới trả lời: “Lý Mộng và Tiếu Mịch Cầm dù sao cũng là chị em họ, Tiếu Mịch Cầm giống Trần Nhu như vậy, Lý Mộng ít nhiều gì cũng có chỗ giống đi!” Nói xong thì khởi động xe: “Cho nên tối đó trong thang máy tối tăm Tiếu Mẫn Chi nhận nhầm Lý Mộng là Trần Nhu cũng không phải rất bình thường sao?”
Doãn Tỉ Nguyệt nghe vậy gật gật: “Cảnh sát Thẩm biểu hiện không tệ!”
“Tất nhiên!” Thấy Doãn Tỉ Nguyệt khen mình, Thẩm Hàn Lạc cũng chẳng thấy xấu hổ chút nào: “Biểu hiện của anh tốt tới vậy, thế Tỉ Nguyệt có phải nên khen thưởng anh một chút không?” Nói xong đưa mặt mình sát qua.
“Ây da, anh tập trung lái xe đi!” Doãn Tỉ Nguyệt đẩy mặt Thẩm Hàn Lạc về phía trước.
Sau khi xe đi hình chữ Z xong mới chạy lại bình thường… (Truyện của Lại Trùng Cung)
Trong thành phố Z có một cửa hàng bán đủ loại hoa, mà lúc này có một người đàn ông mặc áo vest đen đang khom người phân biệt các loại hoa ở trong cửa hàng đó.
“Ngài Thẩm còn chưa quyết định được muốn loại hoa nào sao?” Bà chủ cửa hàng cười tủm tỉm đi tới hỏi.
Thẩm Hàn Lạc gãi gãi tóc có chút lo lắng: “Tôi không biết nhiều lắm về mấy loại hoa này.
”
Bà chủ thấy thế cầm lấy một bó hoa hồng đỏ đang cắm trong bình gốm sứ lớn màu trắng ra: “Tặng bạn gái thì phải tặng nó rồi!”
Thẩm Hàn Lạc nhìn đóa hoa hồng kia lại do dự lắc đầu: “Cậu ấy cũng không thích hoa hồng lắm.
” Thật ra hắn cũng có nghĩ tới mua một bó hoa Hồng tặng cho Doãn Tỉ Nguyệt, nhưng hình ảnh Doãn Tỉ Nguyệt ôm bó hoa hồng xuất hiện trong đầu, hắn vẫn quyết đoán phủ quyết, bởi vì hắn không muốn như những người khác mua hoa này cho bạn gái mà tặng cho Doãn Tỉ Nguyệt.
“Thế à…” Bà chủ gật đầu, hình như có vài cô gái trẻ không thích thật: “Vậy hoa bách hợp thì sao?” Bà chỉ đóa hoa màu trắng bên cạnh hỏi.
Thẩm Hàn Lạc lại nhìn nhìn, hắn cũng có nghĩ tới tặng hoa bách hợp nhưng cũng rất nhanh lại lắc đầu, bởi vì đàn ông không thích hợp với hoa bách hợp lắm!
Trong lúc Thẩm Hàn Lạc đang lưỡng lự thì bị hấp dẫn bởi những hoa màu hồng nhạt: “Đó là hoa tang cách sao?” Hắn nhớ rõ lần đầu tiên mình gặp Doãn Tỉ Nguyệt lắc lúc cậu ấy đang đứng giữa biển hoa.
“Đúng vậy, là hoa tang cách.
” Bà chủ đáp: “Đừng nhìn nó không chớp mắt, biểu tượng của loài hoa đó là chờ đợi hạnh phúc đó!”
Chờ đợi hạnh phúc sao? Thẩm Hàn Lạc nghe xong cười cười, hắn và Doãn Tỉ Nguyệt ở trong biển hoa chờ đợi hạnh phúc mà gặp nhau, đó có phải là định mệnh đã sắp đặt rồi không?
“Cho tôi một bó đi bà chủ.
” Hắn xoay người lại nói.
“Được rồi!” Bà chủ cười ha ha chạy tới lấy hoa.
Khi Doãn Tỉ Nguyệt nhìn thấy một bó hoa gồm những đóa hoa nhỏ hồng nhạt xuất hiện trước mặt mình thì mặt vô cùng ngạc nhiên và tò mò.
“Thích không?” Thẩm Hàn Lạc trao nó với một nụ cười rồi nhìn phản ứng của Doãn Tỉ Nguyệt.
“Sao… sao lại tặng em thứ này?” Doãn Tỉ Nguyệt nhận xong nhưng vẫn không hiểu được.
“Nếu anh nói muốn cầu hôn em có tin không?” Thẩm Hàn Lạc nói, ý cười trên mặt hắn ngày hôm nay vẫn chưa từng ngừng lại.
“Hả?” Lời nói của Thẩm Hàn Lạc làm Doãn Tỉ Nguyệt ngây cả người: “Em là con trai…” không biết vì sao người trước giờ thông minh như cậu ấy lại buột miệng thốt ra lời này.
Thẩm Hàn Lạc gật đầu: “Nhìn bên ngoài thì anh biết sự thật này, nhưng cụ thể bên trong thì…” Hắn còn cố tình kéo dài giọng điệu của mình, sau đó sấn tới người Doãn Tỉ Nguyệt chưa kịp chuẩn bị mà bế lên: “Anh phải tự mình kiểm chứng mới biết được.
” Nói xong cũng mặc kệ người trong lòng mình đang ngơ ra thế nào mà trực tiếp mang người và hoa ôm vào phòng ngủ.
Kết quả là chờ tới ngày hôm sau, Doãn Tỉ Nguyệt từ trong giấc ngủ tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, khi cậu còn không biết rõ vì sao mình rõ ràng chỉ đồng ý đi ăn cùng người ta một bữa tối ngược lại bản thân lại bị người ta coi là cơm mà ăn thật, nhưng lúc cậu đang lơ đễnh thì lại phát hiện ngón áp út xuất hiện một chiếc nhẫn, khoé miệng không nghe theo ý mình mà cong lên.
“Tỉ Nguyệt ăn sớm một chút đi!” Thẩm Hàn Lạc đi tới ngồi xuống bên mép giường ôm người hôn sâu rồi mới cưng chiều dịu dàng nói.
Doãn Tỉ Nguyệt không nói gì, cậu chỉ duỗi tay ra cầm lấy bàn tay Thẩm Hàn Lạc cũng đeo nhẫn giống như mình, sau đó mười ngón tay từ từ đan vào nhau….
Doãn Tỉ Nguyệt nghe vậy gật gật: “Cảnh sát Thẩm biểu hiện không tệ!”
“Tất nhiên!” Thấy Doãn Tỉ Nguyệt khen mình, Thẩm Hàn Lạc cũng chẳng thấy xấu hổ chút nào: “Biểu hiện của anh tốt tới vậy, thế Tỉ Nguyệt có phải nên khen thưởng anh một chút không?” Nói xong đưa mặt mình sát qua.
“Ây da, anh tập trung lái xe đi!” Doãn Tỉ Nguyệt đẩy mặt Thẩm Hàn Lạc về phía trước.
Sau khi xe đi hình chữ Z xong mới chạy lại bình thường… (Truyện của Lại Trùng Cung)
Trong thành phố Z có một cửa hàng bán đủ loại hoa, mà lúc này có một người đàn ông mặc áo vest đen đang khom người phân biệt các loại hoa ở trong cửa hàng đó.
“Ngài Thẩm còn chưa quyết định được muốn loại hoa nào sao?” Bà chủ cửa hàng cười tủm tỉm đi tới hỏi.
Thẩm Hàn Lạc gãi gãi tóc có chút lo lắng: “Tôi không biết nhiều lắm về mấy loại hoa này.
”
Bà chủ thấy thế cầm lấy một bó hoa hồng đỏ đang cắm trong bình gốm sứ lớn màu trắng ra: “Tặng bạn gái thì phải tặng nó rồi!”
Thẩm Hàn Lạc nhìn đóa hoa hồng kia lại do dự lắc đầu: “Cậu ấy cũng không thích hoa hồng lắm.
” Thật ra hắn cũng có nghĩ tới mua một bó hoa Hồng tặng cho Doãn Tỉ Nguyệt, nhưng hình ảnh Doãn Tỉ Nguyệt ôm bó hoa hồng xuất hiện trong đầu, hắn vẫn quyết đoán phủ quyết, bởi vì hắn không muốn như những người khác mua hoa này cho bạn gái mà tặng cho Doãn Tỉ Nguyệt.
“Thế à…” Bà chủ gật đầu, hình như có vài cô gái trẻ không thích thật: “Vậy hoa bách hợp thì sao?” Bà chỉ đóa hoa màu trắng bên cạnh hỏi.
Thẩm Hàn Lạc lại nhìn nhìn, hắn cũng có nghĩ tới tặng hoa bách hợp nhưng cũng rất nhanh lại lắc đầu, bởi vì đàn ông không thích hợp với hoa bách hợp lắm!
Trong lúc Thẩm Hàn Lạc đang lưỡng lự thì bị hấp dẫn bởi những hoa màu hồng nhạt: “Đó là hoa tang cách sao?” Hắn nhớ rõ lần đầu tiên mình gặp Doãn Tỉ Nguyệt lắc lúc cậu ấy đang đứng giữa biển hoa.
“Đúng vậy, là hoa tang cách.
” Bà chủ đáp: “Đừng nhìn nó không chớp mắt, biểu tượng của loài hoa đó là chờ đợi hạnh phúc đó!”
Chờ đợi hạnh phúc sao? Thẩm Hàn Lạc nghe xong cười cười, hắn và Doãn Tỉ Nguyệt ở trong biển hoa chờ đợi hạnh phúc mà gặp nhau, đó có phải là định mệnh đã sắp đặt rồi không?
“Cho tôi một bó đi bà chủ.
” Hắn xoay người lại nói.
“Được rồi!” Bà chủ cười ha ha chạy tới lấy hoa.
Khi Doãn Tỉ Nguyệt nhìn thấy một bó hoa gồm những đóa hoa nhỏ hồng nhạt xuất hiện trước mặt mình thì mặt vô cùng ngạc nhiên và tò mò.
“Thích không?” Thẩm Hàn Lạc trao nó với một nụ cười rồi nhìn phản ứng của Doãn Tỉ Nguyệt.
“Sao… sao lại tặng em thứ này?” Doãn Tỉ Nguyệt nhận xong nhưng vẫn không hiểu được.
“Nếu anh nói muốn cầu hôn em có tin không?” Thẩm Hàn Lạc nói, ý cười trên mặt hắn ngày hôm nay vẫn chưa từng ngừng lại.
“Hả?” Lời nói của Thẩm Hàn Lạc làm Doãn Tỉ Nguyệt ngây cả người: “Em là con trai…” không biết vì sao người trước giờ thông minh như cậu ấy lại buột miệng thốt ra lời này.
Thẩm Hàn Lạc gật đầu: “Nhìn bên ngoài thì anh biết sự thật này, nhưng cụ thể bên trong thì…” Hắn còn cố tình kéo dài giọng điệu của mình, sau đó sấn tới người Doãn Tỉ Nguyệt chưa kịp chuẩn bị mà bế lên: “Anh phải tự mình kiểm chứng mới biết được.
” Nói xong cũng mặc kệ người trong lòng mình đang ngơ ra thế nào mà trực tiếp mang người và hoa ôm vào phòng ngủ.
Kết quả là chờ tới ngày hôm sau, Doãn Tỉ Nguyệt từ trong giấc ngủ tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, khi cậu còn không biết rõ vì sao mình rõ ràng chỉ đồng ý đi ăn cùng người ta một bữa tối ngược lại bản thân lại bị người ta coi là cơm mà ăn thật, nhưng lúc cậu đang lơ đễnh thì lại phát hiện ngón áp út xuất hiện một chiếc nhẫn, khoé miệng không nghe theo ý mình mà cong lên.
“Tỉ Nguyệt ăn sớm một chút đi!” Thẩm Hàn Lạc đi tới ngồi xuống bên mép giường ôm người hôn sâu rồi mới cưng chiều dịu dàng nói.
Doãn Tỉ Nguyệt không nói gì, cậu chỉ duỗi tay ra cầm lấy bàn tay Thẩm Hàn Lạc cũng đeo nhẫn giống như mình, sau đó mười ngón tay từ từ đan vào nhau….