Z Nhật Ký Sự Kiện
Chương 1: Chương 1
Vượt qua hai tuần liên tục tăng ca, sau những ngày khổ sở vì thức đêm, Tưởng Vũ cuối cùng cũng có thể chào đón kỳ nghỉ tốt đẹp thuộc về riêng mình.
Vì để tận dụng tốt cái ngày không dễ có này, Tưởng Vũ cố ý từ bỏ siêu cơ hội bổ sung giấc ngủ mà sáng sớm đã rời nhà xuất phát, không vì cái gì khác, chỉ vì muốn đi đổi kiểu tóc mới mà thôi.
Khi hắn rời khỏi nhà, lúc băng qua bệnh viện đột nhiên muốn đi giải quyết vấn đề sinh lý cá nhân một tí, vì thế không chút nghĩ ngợi đỗ xe vào bãi giữ xe của bệnh viện.
Nhưng khi hắn đang ở WC rửa tay lại loáng tháng cảm thấy sau lưng có người đang nhìn mình, mà lúc hắn quay đầu lại thì sau lưng lại chả có bóng người nào.
Hơn nữa chung quanh còn yên tĩnh tới mức có thể nghe tiếng nước từ vòi nước đang chảy ra, Tưởng Vũ cũng không biết sao lại cảm thấy quái quái trong lòng.
Hít một hơi thật sâu, Tưởng Vũ nhìn bản thân đang trong tấm gương trước mặt, sau đó dùng hai bàn tay dính nước vỗ vỗ hai bên gương mặt, lúc chuẩn bị rời đi lại đột nhiên phát hiện trong gương có một bóng trắng chợt loé qua.
Ngay sau đó, Tưởng Vũ sợ hãi trong lòng lập tức đuổi tới cửa nhìn hai phía, kết quả không có cái gì hết.
Ngay lúc hắn nhíu mày nghi ngờ mình có nhìn lầm hay không thì phía đối diện WC, từ phía Bắc tới phía Nam trên cửa căn phòng thứ tư vậy mà treo lên hai chữ ‘nhà xác’, ngay giây phút đó Tưởng Vũ cảm giác được cả người mình cứng đỡ rồi, thậm chí còn cảm thấy có khí lạnh đang truyền tới nữa.
Âm thầm lau mồ hôi, Tưởng Vũ quyết định nhanh chóng rời khỏi nơi này là quyết định chính xác nhất.
Tuy nhiên có câu tục ngữ thế này, ‘Lúc xui xẻo thì uống nước mát cũng sẽ tắc ở kẽ răng’, thực bất hạnh cho Tưởng Vũ, vì hôm nay hắn chính là loại người như thế đó.
Lúc hắn đang đi thang máy xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm lấy xe thì tay lại tiện ấn hai nút bên hai bộ điều khiển thang máy, sau đó chuyện bi kịch đã xảy ra.
Giống như cái chuyện hai cái thang máy cùng mở cửa ở một tầng, một thời gian, cùng lúc xuất hiện trước mặt nhau tỷ lệ xuất hiện rất hiếm, nhưng mà lúc này thật sự cái người mua vé số không bao giờ trung như Tưởng Vũ lại gặp phải tình huống như thế.
Trong vài giây nhìn thấy cửa thang máy từ từ mở ra, Tưởng Vũ cũng ngày càng thấy rõ một cô gái ngồi trên mặt đất trong thang máy, chỉ thấy cô ấy cột tóc đuôi gà cao, mặc một chiếc váy màu trắng, trên vai còn đỏ một cái túi xách màu đen.
“Tưởng Vũ cũng chỉ có thể là anh, đi WC mà cũng có thể gặp án mạng.” Nữ cảnh sát nhận được điện thoại chạy tới cười nhạo nhìn Tưởng Vũ nói.
Tưởng Vũ có chút ai oán nhìn cô: “Tiểu Manh à biểu tình của cô làm ơn đừng có khủng bố như vậy, tôi cũng không có muốn gặp loại chuyện thế này đâu!” Hiện tại nhớ lại lúc thang máy mới vừa mở ra đã thấy một thi thể của phụ nữ có khuôn mặt dữ tợn trừng lớn hai mắt, miệng mở to có thể nhét cả nắm tay người lớn vào, mà mình thân là cảnh sát cũng bị dọa không ít.
Kha Manh trừng mắt liếc hắn: “Tôi nói anh đi WC thì đi WC đi, không có gì làm tự nhiên chạy tới WC bệnh viện làm gì? Có phải trong thời gian dài không có việc làm nên nhớ tới đúng không?” Tổ đội nhỏ của bọn họ sau một thời gian dài vất vả sau khi phá một vụ án giết người mới được một ngày nghỉ ngơi, cô đang định lười ngủ một giấc rồi đi hẹn hò, ai ngờ bị một cú điện thoại gọi tới làm cho kỳ nghỉ bị hủy bỏ còn phải làm thêm giờ, ngẫm lại thật sự tức điên lên được.
“Tiểu Manh à lúc này cô không phải nên an ủi đồng nghiệp bị dọa tới mất vía của cô hả?” Tưởng Vũ nhìn cô gái nhỏ đang tức giận trước mặt, bỗng nhiên có cái suy nghĩ muốn ghẹo chọc, mấy cái sợ hãi trước đó cũng đã biến mất.
“Thế anh muốn an ủi vật chất? Hay là an ủi tinh thần?” Kha Manh bộ dạng nghiêm túc dò hỏi nháy mắt nhìn hắn.
“Đương nhiên là an ủi vật chất rồi!” Tưởng Vũ không chút nghĩ ngợi đã trả lời, thời buổi này ai còn nói tới cái tinh thần gì đó chứ, có thể trực tiếp cầm đồ thật trong tay mới là số 1.
Nghe xong lời này Kha Manh đấm trực tiếp một cái vào ngực Tưởng Vũ, sau đó nghênh ngang đi thẳng về phía một người trẻ tuổi mặc tây trang màu xanh ngọc.
“Thô lỗ gì đâu…” Tưởng Vũ vừa lầm bầm vừa xoa nơi mình bị đấm rồi chuẩn bị bắt tay vào công việc.
“Sếp sao anh ăn mặc nghiêm chỉnh thế này thế, đừng nói bị ép đi gặp mặt nha?” Kha Manh đi tới trước mặt người đeo bao tay màu trăng cười hì hì hỏi.
Thẩm Hàn Lạc đưa bao tay cho cô giữ hộ: “Tiểu Manh à ảo tưởng lúc nào cũng đẹp cả, nhưng mà thực tế thì cứ tàn nhẫn ấy mà.”
“Ha ha, sếp nói chỉ có chuẩn!” Kha Manh biết rõ Thẩm Hàn Lạc đang truyền đạt cho mình biết hai cái ý, một là: Cô đoán sai rồi, cùng với sau đó là cả đám bọn họ lại chuẩn bị làm việc thâu đêm.
Hai là: Ngày thường có thể đi tám chuyện của người khác, nhưng không cần nhiều chuyện chuyện của y, nếu không sau này cô sẽ có những khoảnh thời gian ‘hạnh phúc’ ở tổ đó.
Cô hiểu, thật sự hiểm lắm rồi, vì thế cô ở trong lòng yên lặng bổ sung sau này sẽ an phận, thành thành thật thật, tuyết đối không dám bò sang Lôi Trì nửa bước.
“Rất tốt!” Rõ ràng là ai đó khá hài lòng với biểu hiện của Kha Manh.
“Tiểu Manh cô thật sự là sự kết hợp hoàn hảo giữa ác ma và thiên thần mà!” Kỳ Thanh không biết khi nào đã xuất hiện mà thấy hết tất cả, cũng không bủn xỉn mà mở miệng khen cô: “Đối với Tưởng Vũ là ác ma, đối với sếp 100% lại là thiên sứ, hơn nữa còn thuộc thể loại thích ôm đùi nữa chứ.”
“Kỳ Thanh chết tiệt chú ý cách dùng từ của anh đi!” Đối với vị đồng nghiệp khác Kha Manh một chút cũng không sợ: “Trước khi sếp lên tiếng anh vẫn nên tự mình ngoan ngoãn đi ôm cổ thân thể kia mà làm việc đi!” Nói xong lại thoáng nhìn qua Thẩm Hàn Lạc đang cùng một đồng nghiệp khác nói chuyện với nhau.
“Cũng đúng…” Kỳ Thanh gật gật đầu: “So vì đối phó với người sống tôi vẫn thích giao tiếp với người chết hơn.” Hắn nói xong sau đó liền nâng thi thể của cô gái đi ra ngoài.
“Tiểu Manh này, có phải người nào làm pháp y chang Kỳ Thanh không thế… tư duy hình như không giống người thường?” Tưởng Vũ nhìn bóng dáng của Kỳ Thanh lựa chọn từ ngữ hỏi.
Kha Manh lắc đầu nhìn nơi có cái tên mặc áo blouse trắng giống như mình sắp biến mất mà than thở: “Bình thường cũng có đó, chỉ là chúng ta chưa gặp được ai như vậy mà thôi.”
Tưởng Vũ: “…”.
Vì để tận dụng tốt cái ngày không dễ có này, Tưởng Vũ cố ý từ bỏ siêu cơ hội bổ sung giấc ngủ mà sáng sớm đã rời nhà xuất phát, không vì cái gì khác, chỉ vì muốn đi đổi kiểu tóc mới mà thôi.
Khi hắn rời khỏi nhà, lúc băng qua bệnh viện đột nhiên muốn đi giải quyết vấn đề sinh lý cá nhân một tí, vì thế không chút nghĩ ngợi đỗ xe vào bãi giữ xe của bệnh viện.
Nhưng khi hắn đang ở WC rửa tay lại loáng tháng cảm thấy sau lưng có người đang nhìn mình, mà lúc hắn quay đầu lại thì sau lưng lại chả có bóng người nào.
Hơn nữa chung quanh còn yên tĩnh tới mức có thể nghe tiếng nước từ vòi nước đang chảy ra, Tưởng Vũ cũng không biết sao lại cảm thấy quái quái trong lòng.
Hít một hơi thật sâu, Tưởng Vũ nhìn bản thân đang trong tấm gương trước mặt, sau đó dùng hai bàn tay dính nước vỗ vỗ hai bên gương mặt, lúc chuẩn bị rời đi lại đột nhiên phát hiện trong gương có một bóng trắng chợt loé qua.
Ngay sau đó, Tưởng Vũ sợ hãi trong lòng lập tức đuổi tới cửa nhìn hai phía, kết quả không có cái gì hết.
Ngay lúc hắn nhíu mày nghi ngờ mình có nhìn lầm hay không thì phía đối diện WC, từ phía Bắc tới phía Nam trên cửa căn phòng thứ tư vậy mà treo lên hai chữ ‘nhà xác’, ngay giây phút đó Tưởng Vũ cảm giác được cả người mình cứng đỡ rồi, thậm chí còn cảm thấy có khí lạnh đang truyền tới nữa.
Âm thầm lau mồ hôi, Tưởng Vũ quyết định nhanh chóng rời khỏi nơi này là quyết định chính xác nhất.
Tuy nhiên có câu tục ngữ thế này, ‘Lúc xui xẻo thì uống nước mát cũng sẽ tắc ở kẽ răng’, thực bất hạnh cho Tưởng Vũ, vì hôm nay hắn chính là loại người như thế đó.
Lúc hắn đang đi thang máy xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm lấy xe thì tay lại tiện ấn hai nút bên hai bộ điều khiển thang máy, sau đó chuyện bi kịch đã xảy ra.
Giống như cái chuyện hai cái thang máy cùng mở cửa ở một tầng, một thời gian, cùng lúc xuất hiện trước mặt nhau tỷ lệ xuất hiện rất hiếm, nhưng mà lúc này thật sự cái người mua vé số không bao giờ trung như Tưởng Vũ lại gặp phải tình huống như thế.
Trong vài giây nhìn thấy cửa thang máy từ từ mở ra, Tưởng Vũ cũng ngày càng thấy rõ một cô gái ngồi trên mặt đất trong thang máy, chỉ thấy cô ấy cột tóc đuôi gà cao, mặc một chiếc váy màu trắng, trên vai còn đỏ một cái túi xách màu đen.
“Tưởng Vũ cũng chỉ có thể là anh, đi WC mà cũng có thể gặp án mạng.” Nữ cảnh sát nhận được điện thoại chạy tới cười nhạo nhìn Tưởng Vũ nói.
Tưởng Vũ có chút ai oán nhìn cô: “Tiểu Manh à biểu tình của cô làm ơn đừng có khủng bố như vậy, tôi cũng không có muốn gặp loại chuyện thế này đâu!” Hiện tại nhớ lại lúc thang máy mới vừa mở ra đã thấy một thi thể của phụ nữ có khuôn mặt dữ tợn trừng lớn hai mắt, miệng mở to có thể nhét cả nắm tay người lớn vào, mà mình thân là cảnh sát cũng bị dọa không ít.
Kha Manh trừng mắt liếc hắn: “Tôi nói anh đi WC thì đi WC đi, không có gì làm tự nhiên chạy tới WC bệnh viện làm gì? Có phải trong thời gian dài không có việc làm nên nhớ tới đúng không?” Tổ đội nhỏ của bọn họ sau một thời gian dài vất vả sau khi phá một vụ án giết người mới được một ngày nghỉ ngơi, cô đang định lười ngủ một giấc rồi đi hẹn hò, ai ngờ bị một cú điện thoại gọi tới làm cho kỳ nghỉ bị hủy bỏ còn phải làm thêm giờ, ngẫm lại thật sự tức điên lên được.
“Tiểu Manh à lúc này cô không phải nên an ủi đồng nghiệp bị dọa tới mất vía của cô hả?” Tưởng Vũ nhìn cô gái nhỏ đang tức giận trước mặt, bỗng nhiên có cái suy nghĩ muốn ghẹo chọc, mấy cái sợ hãi trước đó cũng đã biến mất.
“Thế anh muốn an ủi vật chất? Hay là an ủi tinh thần?” Kha Manh bộ dạng nghiêm túc dò hỏi nháy mắt nhìn hắn.
“Đương nhiên là an ủi vật chất rồi!” Tưởng Vũ không chút nghĩ ngợi đã trả lời, thời buổi này ai còn nói tới cái tinh thần gì đó chứ, có thể trực tiếp cầm đồ thật trong tay mới là số 1.
Nghe xong lời này Kha Manh đấm trực tiếp một cái vào ngực Tưởng Vũ, sau đó nghênh ngang đi thẳng về phía một người trẻ tuổi mặc tây trang màu xanh ngọc.
“Thô lỗ gì đâu…” Tưởng Vũ vừa lầm bầm vừa xoa nơi mình bị đấm rồi chuẩn bị bắt tay vào công việc.
“Sếp sao anh ăn mặc nghiêm chỉnh thế này thế, đừng nói bị ép đi gặp mặt nha?” Kha Manh đi tới trước mặt người đeo bao tay màu trăng cười hì hì hỏi.
Thẩm Hàn Lạc đưa bao tay cho cô giữ hộ: “Tiểu Manh à ảo tưởng lúc nào cũng đẹp cả, nhưng mà thực tế thì cứ tàn nhẫn ấy mà.”
“Ha ha, sếp nói chỉ có chuẩn!” Kha Manh biết rõ Thẩm Hàn Lạc đang truyền đạt cho mình biết hai cái ý, một là: Cô đoán sai rồi, cùng với sau đó là cả đám bọn họ lại chuẩn bị làm việc thâu đêm.
Hai là: Ngày thường có thể đi tám chuyện của người khác, nhưng không cần nhiều chuyện chuyện của y, nếu không sau này cô sẽ có những khoảnh thời gian ‘hạnh phúc’ ở tổ đó.
Cô hiểu, thật sự hiểm lắm rồi, vì thế cô ở trong lòng yên lặng bổ sung sau này sẽ an phận, thành thành thật thật, tuyết đối không dám bò sang Lôi Trì nửa bước.
“Rất tốt!” Rõ ràng là ai đó khá hài lòng với biểu hiện của Kha Manh.
“Tiểu Manh cô thật sự là sự kết hợp hoàn hảo giữa ác ma và thiên thần mà!” Kỳ Thanh không biết khi nào đã xuất hiện mà thấy hết tất cả, cũng không bủn xỉn mà mở miệng khen cô: “Đối với Tưởng Vũ là ác ma, đối với sếp 100% lại là thiên sứ, hơn nữa còn thuộc thể loại thích ôm đùi nữa chứ.”
“Kỳ Thanh chết tiệt chú ý cách dùng từ của anh đi!” Đối với vị đồng nghiệp khác Kha Manh một chút cũng không sợ: “Trước khi sếp lên tiếng anh vẫn nên tự mình ngoan ngoãn đi ôm cổ thân thể kia mà làm việc đi!” Nói xong lại thoáng nhìn qua Thẩm Hàn Lạc đang cùng một đồng nghiệp khác nói chuyện với nhau.
“Cũng đúng…” Kỳ Thanh gật gật đầu: “So vì đối phó với người sống tôi vẫn thích giao tiếp với người chết hơn.” Hắn nói xong sau đó liền nâng thi thể của cô gái đi ra ngoài.
“Tiểu Manh này, có phải người nào làm pháp y chang Kỳ Thanh không thế… tư duy hình như không giống người thường?” Tưởng Vũ nhìn bóng dáng của Kỳ Thanh lựa chọn từ ngữ hỏi.
Kha Manh lắc đầu nhìn nơi có cái tên mặc áo blouse trắng giống như mình sắp biến mất mà than thở: “Bình thường cũng có đó, chỉ là chúng ta chưa gặp được ai như vậy mà thôi.”
Tưởng Vũ: “…”.