THẬP NIÊN 60: LÀM GIÀU, DẠY CON
Chương 261: Chương 261: Có cảm tình
Chương 261: Có cảm tình
Ngày hôm sau, chồng và con Vương Lệ lên tới. Vương Lệ xin nghỉ học một ngày, buổi tối cũng không quay về ký túc xá mà tới nhà khách ở với hai cha con.
Một ngày trôi qua như chớp mắt, chưa kịp vui đã lại phải chia xa, tiễn chồng con về quê, Vương Lệ ỉu xìu như cái bánh đa ngâm nước.
Lâm Thanh Hoà động viện: “Vực tinh thần dậy nào cô bạn, chả mấy mà tốt nghiệp, tới lúc đó tha hồ dính nhau cả đời.”
Được bạn động viên, tinh thần Vương Lệ khá hơn một chút, cô nhoẻn miệng cười.
Lâm Thanh Hoà tóm lấy bả vai cô bạn, lắc trái lắc phải, nhìn nhìn chút rồi chế nhạo: “Xem nào, chậc chậc…quầng mắt thâm đen, chắc tối qua vất vả cả đêm không ngủ hả?”
Máu nóng vọt lên mặt, Vương Lệ lúng túng ho khan vài tiếng: “đồng chí Lâm Thanh Hoà, tư tưởng của đồng chí không thuần khiết, đáng phê bình.”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Ồ, tôi không thuần khiết. Đồng chí thuần khiết nhất.”
Vương Lệ không nhịn được bật cười ha hả, nụ cười mang theo niềm vui, niềm hạnh phúc còn đọng lại từ ngày hôm qua.
Lâm Thanh Hoà cũng mỉm cười, mừng cho Vương Lệ.
Chồng và con của bạn thân lên chơi, Lâm Thanh Hoà cũng ra gặp chào hỏi một chút.
Anh ta nhìn qua có phần hơi cục mịch, nước da ngăm đen, tướng mạo bình thường nếu không muốn nói là tầm thường, khá cao to, không thấp hơn Thanh Bách nhà cô bao nhiêu, chắc cũng phải cỡ mét tám đổ lên.
Nếu để nói một câu công tâm thì Lâm Thanh Hoà thấy không xứng với Vương Lệ.
Điều này không phải chỉ mình Lâm Thanh Hoà thấy, hầu như ai cũng nói như vậy. Vương Lệ là một cô gái có ngoại hình ưa nhìn, thông minh tài giỏi, về vấn đề bằng cấp thì khỏi phải bàn, chắc chắn là ăn đứt rồi. Điều kiện tốt như vậy, kiếm đâu chả được chồng?!
Ấy vậy mà chưa bao giờ cô than thân trách phận hay buông lời hối hận. Lúc nhìn thấy chồng và con, gương mặt Vương Lệ sáng bừng, rạng rỡ như ánh mặt trời.
Mà anh chồng khi nhìn thấy vợ cũng vậy, phảng phất như nhìn thấy cả thế giới, những người phụ nữ xung quanh dường như không hề tồn tại. Trong mắt anh, trong tim anh chỉ có duy nhất một bóng hình. Chỉ dựa vào điểm này cũng đủ chứng minh, đời này Vương Lệ không chọn nhầm chồng.
Bỗng nhiên Vương Lệ muốn tâm sự chuyện cũ: “Bạn biết không, hồi bọn mình mới bị bắt về nông thôn, mọi thứ đều vượt xa ngoài sức tưởng tượng, mỗi ngày chật vật khổ sở vô cùng.”
Lúc lên đường, ai cũng mang trong mình một lý tưởng, một hoài bão lớn lao, nhưng hiện thực phũ phàng táng thẳng vào mặt, lao động chân tay nặng nhọc, điều kiện sinh hoạt thiếu thốn, gian nan, lê lết qua từng ngày. Ban đêm đi ngủ, có không ít nữ thanh niên trí thức úp mặt xuống gối khóc rấm rức. Tuy rằng cô cắn răng không khóc, nhưng cũng thấy mông lung mỗi khi nghĩ đến tương lai phía trước.
Cứ cắn răng chịu đựng như vậy, tới ngoài 20, cô gả chồng, chính là gả cho người chồng hiện tại.
Anh rất thương cô, việc nhà anh làm hết, không nỡ để cô động tay, động chân vào bất cứ việc gì. Xuất phát điểm, Vương Lệ không mấy hài lòng, chỉ là tạm chấp nhận mà thôi. Nhưng nước chảy đá mềm, tim là máu thịt chứ nào phải sắt đá, chính nhân phẩm và tình cảm của anh đã lay động cô, khiến con tim cô rung động và nảy sinh tình cảm với anh.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, ở cùng nhau, anh chăm sóc cô từng ly từng tí, hễ có cái gì ngon là anh để dành hết cho vợ, mình không ăn cũng được nhưng cứ giục cô ăn nhiều một chút, mùa đông chân cô bị lạnh, anh liền đặt hai bàn chân lạnh ngắt ấy vào bụng mình để ủ ấm cho cô.
Thời điểm cô hoài thai thằng nhóc con, tính tình thay đổi, cáu kỉnh khó chịu tới đâu, anh cũng bao dung hết.
Gần đây nhất là việc tham gia thi đại học, bên phía nhà chồng, đặc biệt là mẹ chồng phản đối kịch liệt, sợ cô thi đậu sẽ bỏ đi mất. Duy chỉ có một mình anh luôn tin tưởng và dốc sức ủng hộ cô.
Vương Lệ cảm thấy đời này sẽ không bao giờ tìm được người đàn ông thứ hai tốt với mình như anh.
Hơn nữa cô cũng là người đề cao sự chung thuỷ trong hôn nhân, ghét nhất cái kiểu một dạ hai lòng. Thế nên đã gả cho anh, cô sẽ dùng cả đời này toàn tâm toàn ý yêu thương anh.
Cho nên tối qua… khụ khụ…đúng là bận không ngơi nghỉ….
Hồi tưởng lại hình ảnh ấy, hai má Vương Lệ ẩn hiện rặng mây hồng.
Haha, không đánh tự khai, Lâm Thanh Hoà tính chọc tiếp mà sợ cô bạn xấu hổ, nên thôi tạm tha: “Cười xong chưa? Cười xong rồi thì mở sách giáo khoa ra, mình chỉ cho chỗ ngày hôm qua cậu bỏ lỡ.”
Vương Lệ nhanh tay cầm lấy cuốn sách, nghiêm túc lắng nghe.
Sau khi chỉ bài cho bạn xong, Lâm Thanh Hoà hỏi vu vơ: “Không biết năm nay trường mình có đi giao lưu với trường Thượng Hải nữa không nhỉ?”
Vương Lệ lắc đầu, cái này cô cũng không nắm được: “Chắc phải đi hỏi giảng viên.”
Lâm Thanh Hoà liền tới tìm giáo viên chủ nhiệm lớp.
Giáo sư cười nói: “Năm nay chắc có đấy. Em muốn đi nữa không?”
Lâm Thanh Hoà mỉm cười gật đầu: “Dạ có ạ. Nếu có cơ hội em rất muốn đi nữa. Bên đó có rất nhiều thứ đáng để học tập, sau này nếu được ở lại trường, em cũng có thêm nhiều kinh nghiệm truyền thụ cho lớp sinh viên khoá dưới.”
Giáo sư gật đầu nói: “Vậy được, nếu có thông báo cô sẽ nói với em.”
Lâm Thanh Hoà nói tiếp: “Thưa giáo sư, tương lai em muốn chuyển hộ khẩu cho cả nhà em lên đây. Tới lúc đó khả năng phải phiền tới sự giúp đỡ của nhà trường.”
Cùng là người có gia đình cho nên vị giáo sư hoàn toàn lý giải chuyện này, cô cười hiền từ: “Chắc chắn rồi, nếu em nguyện ý ở lại trường làm công tác giảng dạy, trường học sẽ giúp gia đình em giải quyết vấn đề chuyển hộ khẩu. Không thể để người trẻ tuổi các em phải chịu cảnh chồng một nơi, vợ một nẻo được, có phải không nào!”
Lâm Thanh Hoà trịnh trọng cúi gập người 90 độ: “Em cám ơn cô ạ.”
“Con bé này, khách khí gì. Sinh viên mình trở thành giảng viên, cô cũng rất hãnh diện. Đi, chỗ cô có một quyển tư liệu mới, lại đây cô đưa cho.”
“Vâng ạ.” Lâm Thanh Hoà vui sướng đáp ứng.
Tới văn phòng, cô giáo chủ nhiệm đưa cho Lâm Thanh Hoà một tập tài liệu.
Lâm Thanh Hoà đưa hai tay cẩn thận đón lấy rồi nói: “Nội trong vòng tuần sau em sẽ gửi lại cô ạ.”
“Cứ từ từ mà nghiên cứu, không cần gấp.”
Lâm Thanh Hoà nói lời cảm tạ một lần nữa rồi cáo từ ra về. Phần tư liệu này rất quý giá và hữu ích. Về tới phòng, cô lập tức vùi đầu vào học ngấu nghiến, cẩn thận ghi nhớ từ từng chữ.
Phải công nhận một điều, trí nhớ của Lâm Thanh Hoà thuộc loại siêu phàm, cô nhớ rất nhanh và chuẩn xác. Bên cạnh đó không thể phủ nhận một điều được bổ sung dinh dưỡng tốt cũng góp phần tăng cường trí não, mà điều này phải cảm ơn anh con trai hàng ngày đều tặng mẹ hai quả trứng gà.
Hôm nay, Chu Khải mang trứng tới, Lâm Thanh Hoà chỉ cầm một quả rồi nói: “Mỗi ngày mẹ ăn một quả là được rồi, quả này con ăn đi.”
Chu Khải biết mẹ mình sợ nhất là mập, nên nó nói: “Ăn hai quả trứng không mập được đâu, mẹ ăn cả đi.”
Lâm Thanh Hoà không đùn qua đẩy lại nữa, cô hỏi sang chuyện học tập: “Tiếng Anh có chỗ nào không hiểu không?”
“Có ạ.” Chu Khải thành thật gật đầu, sau đó ngồi nghiêm túc nghe mẹ giải thích những chỗ khó.
Chỉ một lát sau nó đã hiểu thấu đáo và cặn kẽ, vui vẻ đứng dậy ôm sách vở định chạy thì chợt nhớ ra chuyện sữa bò, nó quay đầu nói: “À mẹ ơi, ngày mai người ta lại giao sữa bò tới, con đã đặt hai chai rồi, con một chai, mẹ một chai.”
Lâm Thanh Hoà không cự tuyệt thành ý của con trai, cô gật đầu: “Ừ, con lấy giúp mẹ nhé.”
Sữa bò tươi thời nay đúng chuẩn danh xứng với thực, thơm ngon và rất bổ dưỡng. Dạo này học nhiều, chắc cơ thể cũng cần bổ sung dinh dưỡng, cho nên mỗi ngày uống thêm một chai sữa bò cũng tốt.
Chu Khải vâng dạ đồng ý rồi chạy đi đánh bóng rổ.
Thằng nhóc này thành tích học tương đối khá cho nên Lâm Thanh Hoà không quá nghiêm khắc với nó. Mấy năm trước, tại vì muốn cho nó đuổi kịp khoá đại học đầu tiên cho nên cô mới gò ép bắt nó học đuổi. Hiện giờ cô đã nới lỏng tay hơn, cho nó tự do phát triển, chỉ cần không làm chuyện xấu là được.
Đây là cách dạy con của cô, cho nó thoải mái trong khuôn khổ, thằng lớn cũng vậy mà hai thằng nhỏ cũng vậy.
Lâm Thanh Hoà vận dụng toàn bộ trí nhớ và năng lực tư duy logic của bản thân, sau mười ngày cô đã ghi nhớ và nắm rõ toàn bộ phần tài liệu giáo sư đưa.
Lúc Lâm Thanh Hoà mang trả tài liệu, giáo sư rất kinh ngạc, nhanh vậy cơ à?
Sau mấy kỳ thi và kiểm tra chất lượng, giáo sư đã nhìn ra em sinh viên này có thiên phú hơn người.
Vì thế, hồi tháng tư, giáo sư đã trực tiếp tìm tới nói chuyện với Lâm Thanh Hoà, hỏi xem sau đại học cô có muốn tiếp tục học lên nghiên cứu sinh không.
Lúc ấy, Lâm Thanh Hoà đã thẳng thắn trả lời rằng: “Cám ơn giáo sư nhưng em không muốn học lên nữa. Sang năm em định tốt nghiệp sớm, ra tham gia công tác rồi đón chồng con lên đoàn tụ.”
Đối với dự định tốt nghiệp sớm của Lâm Thanh Hoà, giáo viên không có gì bất ngờ vì năng lực của cô rất rõ ràng, thành tích không chê vào đâu được.
Chỉ có điều hơi đáng tiếc, vì quá lưu luyến gia đình mà bỏ lỡ cơ hội không phải ai cũng có được. Tuy nhiên lưu luyến gia đình còn tốt hơn nhiều so với những người bỏ chồng bỏ con.